18 tuổi, tân sinh viên lần đầu lên thành phố: Trên đó dù có vui quá nhưng đừng quên gọi về nhà cho bố mẹ
Rời xa vòng tay của gia đình để lên thành phố học đại học, có thể con sẽ rất vui nhưng với bố mẹ thì có hàng tá nỗi lo lắng chất chồng.

Thế là từ mai, những đứa trẻ mà bố mẹ đã từng ẵm bồng nâng niu, lo cho từng miếng ăn giấc ngủ thoắt một cái đã 18 tuổi và rời xa gia đình. Chưa tưởng tượng được thế giới không có bố mẹ thì sẽ như thế nào, có đáng sợ như những câu chuyện mà con vẫn nghe mọi người tán gẫu với nhau? Nhưng dù ra sao, thì cũng đã đến lúc những con sâu tìm cách thoát khỏi chiếc kén của mình và trở thành chú bướm, được sải cánh tới những chân trời mình mong ước. Hãy mạnh mẽ lên, vì phía sau bố mẹ luôn dõi theo!

18 năm khổ cực chắt chiu, dành dụm từng đồng, gom góp từng li từng tí những mong con sẽ đủ đầy và hạnh phúc hơn thời của bố của mẹ. Nhìn xem da bố đã rám nắng, tay đã chai sạn cả đi, đầu gối mẹ cứ đau âm ỉ, da dẻ thì nứt nẻ chẳng còn như tuổi đôi mươi vì những tháng ngày lao động miệt mài không ngừng với đủ thứ nghề kiếm sống. Con hãy sống cuộc đời khác, hãy biến tháng ngày tuổi trẻ của mình trở nên tươi đẹp và xán lạn hơn bố mẹ ngày xưa bằng cách học thật giỏi.

Ngày lên thành phố, đủ thứ đèn điện cờ hoa có lẽ làm con choáng ngợp, nhưng chẳng bao lâu con sẽ quen ngay thôi. Rồi con lại thấy thích tiếng ồn, thích ánh điện chớp nháy, thích tiếng còi xe ở thành phố. Ở đó thứ gì mà chẳng có, lại còn có bạn bè cùng chí hướng nữa. Nhưng dù thế nào, đừng quên gọi về nhà mỗi khi con có thời gian vì với bố mẹ chẳng có thú vui nào kể trên bằng việc được nghe tiếng con như khi còn nhỏ!

Dù thành phố có náo nhiệt hay xô bồ thế nào, dù con có chải chuốt, biết làm dáng giống người ở đó ra sao nhưng chỉ cần con đừng đánh mất chính mình, đừng quên những gì bố mẹ đã nhọc công dạy và nuôi dưỡng nên tâm hồn con suốt 18 năm trời. Hãy luôn tỉnh táo và biết mình là ai!

Sớm thôi, rồi con sẽ hiểu vì sao bố mẹ đôi lúc hay càm ràm vì tính hoang phí của mình. Chẳng tiếc gì khi con muốn, con xin nhưng đồng tiền thời nào cũng vậy, tiêu thì dễ nhưng kiếm thì khó. Con sẽ biết giá trị của nó cũng như sức lao động lớn lao đến chừng nào. Nếu con muốn tìm một công việc làm thêm để trang trải, hãy cứ thử sức, miễn đó là việc kiếm tiền chân chính!

Có thể con đã từng quen việc được nuông chiều ở nhà, con quen với việc chỉ cần học mà chẳng cần động tay động chân vào thứ gì cả. Có thể con đã quen với việc mình là công chúa, là cậu ấm của bố mẹ, nhưng đó là chuyện chỉ xảy ra ở nhà. Ngày mai, khi vào thành phố, chẳng có ai còn xem con là cả thế giới như bố mẹ nữa. Vì vậy, hãy tập tính tự lập bắt đầu từ những thói quen nhỏ nhất như quét nhà, rửa bát, đừng nghĩ hay mong cầu mọi người xung quanh phải đối xử thật tốt với con.

Không có bố mẹ, con sẽ an tâm nếu có những người bạn bên cạnh. Hãy quảng giao và tìm đến những mối quan hệ có thể làm mình tốt hơn, hoặc nếu được, hãy thử cảm giác yêu xem thế nào. Nhưng quan trọng là hãy biết ai là người xứng đáng để kết giao, tránh xa những người mà con nghĩ sẽ đem đến bất lợi cho con!

Con vào thành phố rồi, dù có vui hay chán nản thì đừng bao giờ xem nhẹ việc học. Đừng làm cho mồ hôi công sức của bố mẹ đổ sông đổ biển. Hãy thật chăm chỉ và siêng năng đến lớp, cố gắng vượt qua các kỳ thi mà có lẽ sẽ khó hơn thời phổ thông rất nhiều. Và nếu muốn tìm đến những bộ môn mới mẻ, những kỹ năng cần thiết thì hãy cứ tham gia.

Có thể bố mẹ đã quá quen với những lời than phiền sau giờ học của con. Bố mẹ chẳng nề hà gì khi nghe con trút giận hay trách cứ mọi thứ diễn ra xung quanh con. Thế nhưng người duy nhất chịu đựng được điều này vẫn chỉ có thể là bố mẹ, người ngoài không có nhiệm vụ nhận điều đó thay cho bố mẹ. Hãy nhẫn nhịn, cảm thông nhiều hơn, hãy học lắng nghe và chia sẻ để cái tôi của mình nhỏ bé lại, từ đó con sẽ trưởng thành nhanh hơn.

Thành phố náo nhiệt đấy sẽ có lúc khiến con mỏi mệt, có lúc con sẽ cảm thấy bầu trời như tối đen và có mưa sắp kéo đến trút lên đầu mình. Nhưng con quên rằng nhà mình là nơi trú mưa ấm áp nhất hay sao. Thế nên, nếu tâm trạng không tốt thì bố mẹ vẫn ở đây, chờ con trở về!
